02 - BẠN NHÌN THẤY GÌ NƠI HOÀNG HÔN?

Bầu trời là lời hứa hẹn đầy thi vị. Thời khắc chuyển giao giữa sự kết thúc và mở đầu mang tên hoàng hôn, chính là bí mật của bầu trời.

-

Ai trong chúng ta cũng đã từng một lần say mê nhìn ngắm những sắc màu cam đỏ nơi hoàng hôn. Những sắc màu thật ấm áp. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không dừng ở cái nhìn thông thường. Hoàng hôn đẹp, và đầy bí ẩn.

Ta vội thu xếp một ngày dài để chuẩn bị cho sự bắt đầu của đêm tối. Trên một góc đường, những đứa trẻ háo hức về nhà để xem cho kịp bộ phim hoạt hình tối nay. Ở góc phố xa, lại có những tiếng rao yếu dần nơi hoàng hôn. Tiếng rao cùng những trăn trở cho cái ăn, chốn ở khi đêm về của các cô - cậu bé làm bạn với đường phố. Có người lớn tan ca, hân hoan trở về cùng bữa cơm gia đình. Có người lớn cô đơn, hoàng hôn buồn với từng bước chân nặng trĩu. Và cả những lời chia tay được định trước nơi hoàng hôn vừa buông. Sự kết thúc có lúc vui, lại có lúc buồn.

Trong một bộ phim truyền hình mình xem cách đây vài năm, có một câu thoại đại loại như này: “Khi mặt trời lặn, các thế lực bóng đêm dần hiện ra, bộ mặt khác trong mỗi người được phơi bày.” Nhân vật trong bộ phim ấy, gần như sống hai cuộc đời khác nhau ở hai thời điểm ban ngày và ban đêm. Đó là sự lựa chọn, nhưng cũng phải thừa nhận rằng: Ngày tàn là lúc cái tĩnh của bóng tối được cảm nhận, là lúc những “góc khuất” trong ta được phơi bày. Đó có thể là sự trống rỗng, cô đơn, lo âu khi màn đêm sắp buông. Thời khắc ta phải đấu tranh với nội tâm của mình. Có những quyết định được đưa ra như luồng ánh sáng yếu ớt chạy dài nơi bóng đêm, nhưng có nhiều điều vẫn mãi mắc kẹt ở nơi ấy. Phận đời của những người con bóng tối là thế.

Hoàng hôn vẫn mãi là tuyệt phẩm nơi bầu trời, có đẹp, có vui, có buồn, có tĩnh lẫn có động…đủ mọi cung bậc cảm xúc như chính những gì đang diễn ra trong ta. Hiểu ra điều này, hi vọng rằng bạn sẽ có cái nhìn bao quát hơn, bao dung hơn khi đứng trước bầu trời hoàng hôn. Bạn sẽ không cảm thấy buồn giận khi người bạn của mình không thấy hoàng hôn đẹp như trong mắt mình, bạn sẽ không còn hờn trách khi người thương từ chối việc ngắm mặt trời lặn cùng mình. Vì khi đó, ở một nơi nào đó, có chăng người ta vẫn đang tìm cách trốn chạy hoàng hôn?