01 - THIÊN Ý 

“Thiên ý đã tỏ nơi bộn bề,

Chậm lại một bước ngỡ hư vô.”

-

Trước đây, mình thường bắt đầu ngày mới bằng việc ngước nhìn lên bầu trời. Thật khó để lý giải tại sao bản thân lại hành động như vậy, phải chăng đang muốn tìm kiếm điều gì. Mình cũng đã dành rất nhiều câu hỏi “Tại sao” cho ông trời nhưng rồi bầu trời cao rộng kia vẫn một mực im ắng đến lạ, từng đám mây vẫn hững hờ trôi, phớt lờ đi đứa con nhỏ bé của đất trời. Âm thanh ngày mới dần một rõ hơn, bản thân lại quay về với vòng xoay cuộc sống, mang theo trong mình luôn là những trăn trở với trời xanh.

Thời gian luôn khiến con người ta phải để tâm đến nó, loay hoay nhìn lại thì đã bao năm trôi qua rồi. Cuối cùng thì mình cũng tìm ra được câu trả lời trong sự điềm tĩnh của bầu trời sáng hôm nay: “Ông trời sẽ không bao giờ đáp lời lại chúng ta vì những sự kiện mà ông mang đến cho cuộc đời ta, đó đã là câu trả lời.” Trước đây, mình luôn muốn đi tìm câu trả lời ở mọi cách tiêu cực nhất. Bản thân không chấp nhận những chuyện xảy đến, vùng vẫy đến kiệt sức để mọi chuyện phải theo ý mình. Nhưng khi để mọi chuyện tự nhiên cho nó trôi, giống như việc nằm yên trên mặt nước để nước làm nổi cơ thể vậy, không vùng vẫy thì không còn thấy mệt mỏi nhiều nữa. Có những chuyện chắc là ý trời rồi, phận người nhỏ bé không thay đổi được. Ông trời sẽ dạy cho ta những bài học vào đúng thời điểm của nó nhất, thường là qua những khổ đau. Đau hơn thay, có thể những người ta yêu thương sẽ được ông trời gọi tên để cho ta bài học đó. Vậy nên bây giờ, việc mình có thể làm tốt lúc này là trân trọng những cái bình thường đang hiện hữu nơi đây. Mỗi buổi sáng được ngắm nắng sớm, nghe tiếng chim hót ở mảnh đất trống sau nhà; được ngồi vào bàn làm việc với một cơ thể khỏe mạnh; mắt vẫn sáng để đọc được dòng tin nhắn tình cảm từ những người yêu thương; được thấy mẹ trở về sau mỗi chiều tan làm; đó là tất cả hạnh phúc mình đang có. Và không biết ông trời sẽ gọi tên mình cho những bài học tiếp theo lúc nào, dù cho nó có đến và bản thân cũng học được cách “làm nổi” để thuận theo ý trời, nhưng mình thật sự không muốn cảm giác hối tiếc sẽ có lúc đó.

Mình mong rằng bạn sẽ để tâm hơn đến những điều bình thường và biết ơn nó, biết ơn cả những sự kiện mà ông trời mang đến cho cuộc đời bạn, vì biết đâu còn điều gì thiếu sót mà ta chưa nhìn nhận được từ nơi bầu trời ấy.